Chương 7

Vậy chính là năm sau.

Tắt hệ thống trước, nó cuối cùng hỏi ta một câu: “Ký chủ, ngươi xác định ngươi không trở về sao?”

Ta sững sờ: “Không trở về, nơi nào có tâm an, mới là cố hương của ta.”

18

Năm Thiên Đạo thứ mười ba.

Năm nay ta đi khắp nhân gian, chỗ nào cũng nói ma đạo suy yếu, hiện nay tiên môn bách gia hưng thịnh, chỉ cần là hài tử có chút căn cơ đều sẽ được đưa đến các tiên môn bái sư tu hành.

“Các phái tiên môn lấy Huyền Môn phái làm đầu, chưởng môn Thường Phong càng là kỳ tài trăm năm mới gặp, từ một năm trước tiêu diệt Ma Tôn, lại cùng đệ tử chân truyền của Bạch Thanh phái là Lăng Vân Lam kết làm đạo lữ, khiến người khác hâm mộ a!”

“Ai, nghe nói đi tu hành không chỉ có thể trường sinh bất lão, còn có thể khiến linh hải thanh doanh, kẻ ngốc cũng có thể biến thành người bình thường!”

“Lại là nhà họ Tiêu ở trấn Vĩ nói phải không?”

“Sao ngươi biết?”

“Con trai nhà hắn vốn là một thằng ngốc, sau đó được đưa đến Huyền Môn phái làm đệ tử ngoại môn, năm nay sau tết đột nhiên khôi phục bình thường. Nhưng trực tiếp lui khỏi sơn môn về nhà, miệng nói, tu tiên không bằng nhập ma. Ta thấy a, đây là bị ma vật đoạt xá!”

“Lời này không thể nói bừa…”

Ta buông chén trà, vỗ vỗ vị hương thân đang tán gẫu: “Xin hỏi các ngươi nói nhà họ Tiêu này đi như thế nào?”

“Cứ ra ngoài rẽ trái đi thẳng, nhà trong cùng là được.”

Người kia đánh giá ta từ trên xuống dưới: “Cô nương ta khuyên ngươi đừng đi, con trai nhà đó thật có chút tà tính.”

Ta mỉm cười: “Không sao, ta chính là đến hàng ma.”

Lúc đó là tháng ba hoa đào.

Ta ngồi trên tường, chỉ thấy trong sân nhà họ Tiêu có một công tử áo đỏ, tóc đen tung bay.

Ta rải một nắm hoa đào lên vai hắn, khi hắn nhìn sang liền huýt sáo, lưu manh hỏi: “Tiểu công tử xinh đẹp, có múi cơ bụng không, xem thử xem?”

Hắn hướng về phía ta vươn tay, ta nhảy xuống, bị hắn ôm trọn vào lòng.

“Đợi ngươi lâu rồi.”

19

Năm Thiên Đạo thứ mười bốn, chúng ta đến một thành nhỏ ở phương Bắc định cư.

Tiêu Trọng mỗi ngày tính toán thời gian, cuối cùng vào một ngày, trong một ngôi miếu đổ nát nhìn thấy cô bé bẩn thỉu kia.

Hắn liền đứng trước mặt cô bé, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Lúc đó nàng chết quá thảm, đường luân hồi không đi qua được, ta đi ngang qua đó nàng còn đang quanh quẩn ở Vong Xuyên, sau đó ta kéo nàng một phen, nha đầu này, sao vẫn là ăn mày.”

Ta thở dài một hơi: “Vì mệnh quá khổ.”

Tiêu Trọng ngồi xổm xuống trước mặt cô bé: “Theo ta về nhà không?”

Đôi mắt cô bé sáng lấp lánh: “Ca ca?”

“Ngươi nhận ra ta?”

“Ca ca trong mộng của ta, lớn lên giống y như ngươi!”

Cô bé lại nhìn ta: “Ngươi lại là ai?”

Ta đắc ý hừ hừ: “Ta là tẩu tẩu của ngươi.”

20

Một lần nữa gọi hệ thống là nửa tháng sau, ta thật sự chịu không nổi nữa:

“Hệ thống, ngươi mau đem kỹ năng biến thái của ta thu hồi đi!”

Hệ thống qua rất lâu mới đáp lại: “Xin lỗi, thời gian quá lâu, xin hỏi ngươi là vị nào?”

Ta nghiến răng: “Biến thái…”

“A! Cái biến thái đó.”

Ta nhịn!

“Ký chủ ngài muốn từ bỏ kỹ năng sao? Một khi từ bỏ thì không có cách nào hối hận đâu nha!”

“Đúng! Từ bỏ! Ngươi mau đem trả lại cho ta!”

Ngày làm người, đêm làm mèo, ta thật sự làm đủ rồi, thời gian đêm khuya tĩnh lặng, vạn vật đều tịch mịch ta lại là một con mèo, chỉ có thể sờ múi cơ bụng cái gì cũng không làm được, việc này khác gì giết ta!

Vì muốn cuộc sống bình thường của ta, không biến thái cũng tốt.

Cùng hệ thống ký xong hiệp nghị, ta cảm thấy cả người đều thoải mái.

Buổi tối về nhà phát hiện Tiêu Trọng còn chưa về, ta đợi a đợi, trước khi mặt trời lặn hắn cuối cùng cũng đã về…

Trong tay xách một cái tổ đan bằng tre:

“Xem, làm ổ mèo cho ngươi.”

Hắn có chút muốn thử: “Ngươi mau thử xem.”

Ta: “…”

Cho nên… hắn rốt cuộc là thích ta hay là thích mèo a!

Ta nói với hắn ta sẽ không bao giờ biến thành mèo nữa, hắn đầu tiên là ngẩn ra một chút, sau đó mắt lập tức sáng lên. Hắn giam ta trên giường, khóe miệng mang theo ý cười: “Trời tối rồi.”

Ta nuốt nước miếng: “Cái đó, cái ổ ngươi đan dường như không dùng được rồi.”

“Không sao, bảo bối cũng có thể dùng.”

?

Dường như là đạo lý này.
hoàn

Bình luận

Để lại bình luận