Chương 3

Nhưng Yêu Ma điện không nuôi người nhàn rỗi, cho nên ta liền trở thành tiểu tỳ nữ của hắn.

Ngày đầu tiên đi làm, ta phát hiện Tiêu Trọng có chút thất thần.

Ta nhìn xuống, phát hiện hắn đã mang giày…

Thế là ta lén hỏi đầu trâu có một mặt duyên: “Ma Tôn làm sao vậy? Sao đột nhiên mang giày rồi?”

Đầu trâu: “Ngươi nói xem?”

Ta: “Hắn mang giày thôi mà, sao không vui vẻ?”

Đầu trâu: “Không vui vẻ là vì sủng vật mới thu của Ma Tôn hôm qua, sáng sớm đã mất tích, đã sai người đi tìm rồi.”

Chậc, muốn bay rồi.

Ta nhịn cười hỏi: “Con mèo này quan trọng như vậy sao?”

「Đương nhiên……」

Tiêu Trọng liếc mắt sắc lẹm nhìn ta: “Sao ngươi biết là mèo?”

Ta tát một cái, vỗ đầu trâu ra: “Hắn vừa lỡ lời, Ma Tôn không nghe thấy sao, ta đã sớm nói rồi, đi làm không tích cực, tư tưởng có vấn đề, chính là hắn cứ kéo ta tán gẫu, chậc, đây không phải là không coi Ma Tôn ngài ra gì sao?”

Đầu trâu bị lôi ra ngoài, mắt vẫn cứ trừng trừng nhìn ta.

Ta đồng tình giơ ngón giữa với hắn.

Mẹ kiếp, ngươi hôm qua tát ta một cái, ngươi tưởng ta quên sao? Tổ tông ta nhớ thù nhất đấy!

Tiêu Trọng nhíu mày, ta vội vàng nịnh nọt: “Ma Tôn đừng lo lắng, con mèo này giao cho ta, ta…… Ờ, ta từ nhỏ đã có thiên phú hơn người, có thể nói chuyện với mèo, ta nói với nó một tiếng, bảo nó tối nay ngoan ngoãn trở về.”

Tiêu Trọng bán tín bán nghi.

Ta gật đầu khẳng định.

Dù sao ta cũng không có cách nào, có lẽ là do hệ thống hạn chế, biến thành mèo chỉ có thể vào ban đêm.

7

Cuối cùng cũng đợi đến khi mặt trời lặn, còn chưa đến giờ biến mèo, ta đã lẻn vào phòng ngủ của Tiêu Trọng trước.

Tiêu Trọng vẫn đang bàn bạc chuyện với đám yêu ma tướng lĩnh của hắn, ta rảnh rỗi không có việc gì liền nhìn vào gương trong phòng hắn bắt đầu thưởng thức dung mạo của mình, phải nói, khuôn mặt này thật sự rất hợp với gu thẩm mỹ của ta.

Ta chỉ thưởng thức thôi vẫn chưa đủ, còn bày tư thế, cong mông, chống nạnh, đang uốn éo một cái liền đối diện với một mỹ nhân ngàn kiều trăm mị.

Nàng ta trừng mắt nhìn ta chằm chằm.

Ta nhìn lại gương, ta đã biến thành mèo trắng rồi.

Mỹ nhân kinh hô: “Ngươi là yêu tinh phương nào? Có hiểu chuyện trước sau không!”

Ồ ta hiểu rồi, đây là đến dùng mỹ nhân kế với Tiêu Trọng.

Trong lúc nói chuyện, Tiêu Trọng đã vào phòng, ta lập tức nhào vào lòng hắn.

“Meo~”

Ta dùng sức lấy đầu cọ vào cổ hắn, bộ dạng như bị dọa sợ.

Tiêu Trọng an ủi ta, sau đó lạnh lùng nhìn mỹ nhân: “Ai cho phép ngươi vào phòng ta?”

Hắn vừa dứt lời, đã có hai yêu tinh vào lôi mỹ nhân ra, mỹ nhân không cam lòng chỉ vào ta để lại một câu: “Mẹ kiếp! Con mèo yêu này còn dâm đãng hơn cả con hồ ly tinh này!”

Ta rúc vào lòng Tiêu Trọng, nghẹn ngào.

Tiêu Trọng hình như bị ta cọ ngứa, khẽ cười hai tiếng, nhéo nhéo thịt sau gáy ta: “Hôm nay đi đâu chơi rồi?”

Ta người không còn.

Đường đường là Ma Tôn, sao có thể dịu dàng như vậy chứ.

Buổi tối lúc ngủ ta liền lăn lộn trên cơ bụng của Tiêu Trọng, chỗ này dán dán chỗ kia dán dán, hình như đã đi lên đỉnh cao của cuộc đời.

8

Sự thật chứng minh, một người làm công giỏi không thể ngày đêm làm hai ca được.

Nếu không sẽ bị rối loạn tinh thần, giống như ta.

Hôm nay ta đang hầu hạ Tiêu Trọng tu hành, cuối cùng một chu thiên kết thúc, Tiêu Trọng đầy mồ hôi, đưa tay muốn ta lấy nước.

Ta ngáp ngủ, còn tưởng mình là mèo, liền liếm hắn một cái.

Thế giới đột nhiên trở nên thật yên tĩnh.

Ta trong nháy mắt tỉnh táo.

Ma Tôn cứng đờ nói: “Ngươi có hai giây để giải thích.”

Ta: “Hơi ngọt, ta không nếm ra, hay là ta nếm lại……”

Trong giây tiếp theo ta đã bị đánh bay.

Sau đó, liền bị nhốt vào địa lao.

Địa lao kín gió, ngay cả mèo cũng không chạy ra được, ta dứt khoát buông xuôi.

Vài ngày sau ta được thả ra, cười chết mất, căn bản không ai để ý đến ta, cả Yêu Ma Điện đều rối tung lên.

Ta tiện tay bắt một con yêu hồ điệp đang chạy loạn khắp sân: “Sao vậy? Có người công kích Yêu Ma Điện sao?”

“Aiya nghiêm trọng hơn nhiều! Sủng vật của Ma Tôn đại nhân đã mất tích mấy ngày rồi, bây giờ cả Yêu Ma hai đạo đều đang tìm mèo đấy.”

Khóe miệng ta không tự chủ được bắt đầu nhếch lên.

Xem xem mị lực của bản miêu này.

Buổi tối ta lại biến thành mèo trắng nghênh ngang đi vào phòng Tiêu Trọng, nằm chình ình trên giường hắn.

Tiêu Trọng từ cửa đi vào, nhìn thấy ta thì ngẩn ra, hình như sợ làm ta sợ chạy mất, từ từ đi tới, sờ sờ bụng ta, nhỏ giọng nói: “Ta tưởng ngay cả ngươi cũng sợ ta, muốn trốn khỏi nơi này.”

Ta dùng đuôi quét quét thắt lưng hắn.

Nhưng vì ta đã chịu khổ trong địa lao mấy ngày, ta quyết định lạnh nhạt hắn một chút, vì vậy cả đêm đều rất cao lãnh, không cho sờ.

Tiêu Trọng rất khó hiểu, ngày hôm sau, ta ân cần giải thích: “Tiểu Bạch đây là muốn ăn gì sao?”

Tiêu Trọng: “Ăn gì?”

Bình luận

Để lại bình luận