Chương 3

Khi nâng cấp, cửa hàng tiến vào trạng thái bảo vệ, không thể di chuyển bất kỳ đồ vật nào bên trong. Tất cả mọi thứ vẫn yên lặng như bình thường.

Bảo vệ nâng cấp cần hai tiếng đồng hồ. Vừa lúc cánh gà trong cửa hàng cũng đã bán hết, còn được tăng thêm một món ăn mới nên Lộ Dao bèn định đi một chuyến tới siêu thị mua đồ ăn.

Cô cởi tạp dề và găng tay rồi cầm điện thoại di động, đẩy cửa cửa hàng ra.

Con đường trước cửa rộng thênh thang, ánh mặt trời nóng cháy, gió thoảng qua mang mùi hương cỏ cây thơm ngát. Cô trở về thế giới của mình.

Hai tiếng đồng hồ sau, Lộ Dao khiêng một bao nguyên liệu nấu ăn bự chảng, xách theo hai thùng sữa nữa thở hổn hển quay lại cửa hàng.

【Nâng cấp cửa hàng thành công, trước mắt là cửa hàng một sao. Xin bà chủ tiếp tục cố gắng!】

【Ngài có nhiệm vụ mới! Tiếp đón một trăm vị khách. Phần thưởng là một trăm điểm giá trị nhân khí!】

Sau khi cửa hàng được nâng cấp, nhìn từ bên ngoài thì không thấy có gì thay đổi.

Lộ Dao đẩy cửa tới dị giới lại phát hiện ra so với các tòa nhà khác xung quanh thì cửa hàng nhỏ của cô trông càng sáng sủa hơn, có vẻ rất mới.

Không phí phạm giá trị nhân khí, nhìn qua cửa hàng đồ ăn nhanh còn thu hút sự chú ý hơn cái rạp chiếu phim được trang hoàng xa hoa bên cạnh nữa.

Lộ Dao nhìn mấy lần rồi không quan tâm nữa. Cô vào quán chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho ngày mai, còn sữa thì bỏ vào tủ lạnh.

Cánh gà sau khi được rửa sạch thì rạch mấy đường rồi ướp với nước sốt bí truyền. Thời gian ướp cánh gà rất lâu, ít nhất cũng phải mười hai tiếng đồng hồ lận. lần này cô đã chuẩn bị nhiều hơn một chút.

Lộ Dao cũng đã nghĩ xong món ăn mới rồi.

Trước mắt thì trong cửa hàng chỉ có một mình cô nên tốt nhất là món ăn mới này có thể chuẩn bị trước, còn có thể để khách có nhiều sự lựa chọn hơn.

Cánh gà là vị cay và vị mặn, là một người thích cả đồ ăn mặn và ngọt thì cô quyết định món ăn mới sẽ là món ngọt.

Hơn nữa thế giới này có hơi lạnh nên đồ nóng càng được chào đón hơn. Cô mở thực đơn ra, thêm vào giữa cánh gà nướng và sữa đá một món ăn mới.

Sáng sớm hôm sau, Lộ Dao mở cửa hàng ra, đẩy bếp nướng tới và bắt đầu buôn bán.

Nửa tiếng đồng hồ sau khi mở cửa không có một vị khách nào.

Lộ Dao quay về trong cửa hàng lấy ít nguyên liệu nấu ăn rồi đặt một nồi sữa nhỏ lên bếp nướng, lại nướng hai lát bánh mì và một quả trứng gà. Cô còn múc thêm một bát canh ngọt trong cái nồi bên cạnh bếp nướng ra rồi ngồi xuống chuẩn bị ăn bữa sáng.

Đột nhiên một giọng nữ êm tai vang lên bên cạnh cô: “Trông bữa sáng của cô thật không tồi.”

Lộ Dao sửng sốt. Lại là sự xuất hiện lặng yên không một tiếng động như này.

Cô nghiêng đầu thấy có một chị gái nhỏ có mái tóc ngắn mặc váy hai dây màu hồng đứng đang cạnh bàn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trứng nướng, bánh mì nướng và canh ngọt của cô.

Lộ Dao cúi đầu húp một ngụm canh ngọt rồi cười nói: “Không chỉ là trông có vẻ mà ăn vào cũng rất không tồi đấy.”

Chị gái tóc ngắn bị dáng vẻ ăn uống của cô thu hút, bèn lấy một thùng bỏng ngô từ sau lưng ra: “Tôi có thể dùng bỏng ngô đổi canh ngọt của cô không?”

Lộ Dao suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý.

Cô đứng dậy múc thêm một bát canh ngọt, lúc quay về thì chị gái kia đã ngồi xuống bàn rồi.

Hạnh Tử cúi đầu nhìn canh ngọt trước mặt mình. Nước canh màu trắng sữa đang bốc hơi nóng nghi ngút. Trong canh có mấy cục bánh trôi trắng bóc, rượu gạo và kỷ tử màu đỏ, còn cả mùi rượu thoang thoảng truyền tới nữa.

Mặc dù biết là giả nhưng Hạnh Tử vẫn không nhịn được mà nuốt nước miếng ừng ực.

Cô ấy cầm thìa lên múc một viên tròn tròn ngâm rượu lên, lại húp ngụm nước canh ngọt nóng hổi thơm mùi rượu. Bánh trôi vừa mềm vừa dẻo, lại còn ngọt nữa chứ.

Hạnh Tử quăng luôn cái thìa rồi ngẩng đầu nhìn về phía Lộ Dao với vẻ khiếp sợ.

Lộ Dao vừa mới ăn được hai miếng bỏng ngô, bây giờ hai mắt cô đã trở nên ngơ ngác rồi.

Bỏng ngô sau khi nhét vào miệng chẳng có cảm giác hay hương vị gì cả. Răng hàm trên đập vào răng hàm dưới, cứ như chưa từng bỏ cái gì vào miệng vậy.

Cô lại ăn thêm mấy miếng bỏng nữa nhưng vẫn không cảm nhận được bất kỳ kết cấu hay mùi vị gì cả.

Lộ Dao nhíu mày hỏi: “Sao bỏng ngô của cô lại như không khí vậy?”

Hạnh Tử chớp mắt: “Sao canh ngọt của cô lại có vị ngọt thế?”

Thanh hủy bỏ kế hoạch đi vào khu vui chơi tầng chín mươi chín mặc dù nó nằm ngay bên cạnh cửa hàng đồ ăn vặt của Lộ Dao. Anh ta xách hộp đồ ăn đóng gói, đi thang máy xuống tầng dưới rồi ngồi tàu điện ngầm về khu C.

Khu A và khu C cách nhau gần ba mươi trạm, phải ngồi một tiếng đồng hồ mới về đến nơi.

Ban đầu, vì cố gắng hết sức mô phỏng theo cuộc sống của con người hiện đại một cách chân thực nhất nên ngay cả đường đi cũng được thiết kế để có cùng thời gian với hiện thực. Trước kia Thanh cực kỳ thích cảm giác chậm rì rì này, thế nhưng bây giờ anh ta lại cảm thấy đường về này vừa xa xôi vừa dài đằng đẵng. Anh ta muốn nhanh chóng quay lại khu vui chơi.

Phần lớn người trên tàu điện ngầm đều có vẻ mặt chết lặng và ánh mắt vô hồn.

Chỉ có vị khách ngồi bên cạnh Thanh là không thành thật đảo mắt nhìn quanh, còn thường cúi đầu liếc nhìn cái hộp được đóng gói trong tay anh ta nữa. Chóp mũi người này nhúc nhích, luôn cảm thấy có mùi thơm bay ra từ trong đó.

Nhưng sao mà được chứ?

Trông thanh niên này có vẻ rất mạnh. Không có gì bất ngờ khi anh ta là bảo vệ ở khu vui chơi, vậy nên vị khách này không dám nói năng lung tung.

Tàu điện ngầm tới trạm, Thanh đứng dậy.

Vị khách do dự suốt quãng đường cố gắng lấy hết can đảm để mở miệng: “Thưa anh, xin hỏi một chút, thứ trong tay anh mua từ nơi nào vậy? Mặc dù nghe hơi vớ vẩn nhưng hình như tôi ngửi thấy mùi thơm.”

Người bên cạnh đều quay đầu lại nhìn. Thật ra thì hành khách trên khoang tàu này đều ngửi được một thứ mùi thoắt ẩn thoắt hiện, nhưng chẳng ai trong số họ cảm thấy đó là sự thật cả.

Thanh trả lời với giọng lạnh lùng: “Khu vui chơi tầng chín mươi chín khu A. Lúc tới đó thì nhớ lễ phép một chút, đừng dọa bà chủ.”

Vừa nghe thấy tiếng tăm khu vui chơi tầng chín mươi chín khu A, mọi người đều có suy nghĩ hóa ra là vậy.

Khu vui chơi tầng chín mươi chín là một trong những khu vui chơi được đánh giá cao nhất, cũng là một trong ba khu vui chơi duy nhất trên cả nước có thể chơi các trò chơi bị hạn chế cấp bậc.

Môi trường siêu thực tế, cho dù là trong trò chơi hay ở hiện trường quan sát thì cũng đều có những trải nghiệm tốt.

Bây giờ đến cả đồ ăn bán ra cũng có thể mô phỏng được mùi hương luôn rồi. Điều này thật là khó tin.

Ngay lập tức, có mấy vị khách sau khi xuống khỏi tàu điện ngầm thì chuyển sang hướng khác, chuẩn bị đi lên khu vui chơi tầng chín mươi chín.

Thanh trở lại cửa hàng bánh ngọt ở khu vui chơi khu C. Đồng nghiệp nhìn thấy anh ta thì ngạc nhiên: “Sao cậu về sớm thế?”

“Ừ.”

Thanh giấu cái hộp được đóng gói vào ngăn trong cùng của tủ đựng đồ cá nhân, lại bố trí thêm mấy lá chắn rồi mới thay quần áo đi ra ngoài.

Đồng nghiệp bưng tách trà, mặc dù trong tách không có trà nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến việc người này đằm đắm vào kế hoạch dưỡng sinh: “Cậu làm gì thế?”

Thanh thản nhiên đáp: “Hoạt động một chút.”

Nói xong, anh ta đẩy cửa lớn khu vui chơi ra rồi bước vào căn phòng có tên nằm đầu tiên.

Đồng nghiệp bất đắc dĩ nhún vai, đã lường trước được việc Thanh có thể sẽ bị kích thích sau khi quan sát học tập ở khu vui chơi tầng chín mươi chín nên mới tự mình tiến vào trò chơi.

Những người khiêu chiến ngày hôm nay e rằng sẽ khó mà qua nổi.

Chỉ là khi bảo vệ tiến vào trò chơi, ngoại trừ tăng độ khó của trò chơi lên thì cũng đề cao tính mạo hiểm kích thích trong đó nữa. Tính chất đều được đề cao lên.

Hẳn là doanh thu hôm nay sẽ tăng lên đấy, đồng nghiệp vui vẻ nghĩ ngợi.

Sáu tiếng đồng hồ sau, Thanh đi ra khỏi khu vui chơi, tắm rửa thay quần áo rồi lấy cánh gà nướng và sữa từ trong tủ đựng đồ cá nhân ra, sau đó trở lại văn phòng chuẩn bị thưởng thức.

Đồng nghiệp nhìn thấy anh ta thì cảm thấy vô cùng ngạc nhiên: “Sao cậu ra nhanh thế?”

Thanh cắn một miếng cánh gà rồi nhắm mắt cảm nhận. Quả nhiên đúng như anh ta đoán. Sau khi làm việc xong lại thưởng thức đồ ăn ngon đúng là vừa hạnh phúc vừa thỏa mãn gấp nhiều lần.

Đối với bọn họ mà nói thì giữ nhiệt là chuyện cực kỳ đơn giản. Bảy tám tiếng đã trôi qua rồi mà cánh gà vẫn còn nóng hầm hập, vẫn giữ được trạng thái tốt nhất. Trên thành hộp sữa có mấy giọt nước li ti tụ lại như vừa được lấy từ trong tủ lạnh ra vậy.

Đồng nghiệp đứng bên cạnh nhìn lom lom: “Cậu ăn cái gì vậy?”

Thanh mở mắt ra, nhìn vào mấy cái cánh gà còn sót lại trong hộp, nhíu mày do dự vài phút rồi gian nan đưa ra quyết định. Anh ta lấy một cái cánh gà nướng cay ra, sau đó lại nhịn đau lấy thêm một hộp sữa đẩy tới trước mặt đồng nghiệp rồi nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ: “Ăn đi.”

Bình luận

Để lại bình luận