Chương 9

Nó sẽ theo quỹ đạo ta đã thiết lập đến tay Ma chủ.

Ma chủ không có lý do, cũng không có năng lực lại công kích Tiên Giới, bởi vì hắn tiếp theo phải dùng tất cả lực lượng để ôn dưỡng linh hồn của thê tử yêu quý.

Mà ta cuối cùng có thể ngủ một giấc ngon lành rồi…

Ta nằm ở trên giường.

Nhắm mắt lại.

Ngoại truyện:

“Các ngươi biết không? Vị Tiên Tôn cứu vớt Tiên Giới kia hôm nay phải tỉnh rồi.”

“Sao ngủ một trăm năm đã tỉnh rồi, không phải nói là ngủ một ngàn năm sao?”

“Ta nói nhỏ cho ngươi biết, có đại lão từ Thần Giới xuống cho nàng truyền thần lực, còn có một người là Ma Giới hiện nhiệm chi chủ. Không chừng Tiên Tôn vừa tỉnh lại đã có thể phi thăng rồi.”

“Ai thật tốt, không cần tham gia Tiên khảo đã có thể có được rất nhiều tài nguyên tu luyện. Chúng ta vẫn là nên học hành cho tốt đi, cố gắng năm sau thi tốt một chút, thi vào một tông môn tốt.”

Ta sau khi ngủ dậy mới biết, trong vòng hai trăm năm ngắn ngủi, thế giới đã thay đổi rồi.

Chỉ cần tu sĩ có linh căn đều phải tiếp thu giáo dục bắt buộc năm mươi năm, sau đó tham gia Tiên khảo rồi phân đến các tông môn khác nhau.

Thi tốt một chút thì được các tông môn lớn chọn, thi kém thì bị các tông môn dởm chọn.

Thẩm Dữ Bạch thành lập một cơ cấu quản lý giáo dục. Chuyên môn phụ trách nghiên cứu phương châm chính sách giáo dục tu tiên.

Lương Ngu Chi vẫn lựa chọn trở về kế thừa gia nghiệp, hắn là Ma Giới chi chủ không cần phi thăng đến Thần Giới.

Cho nên mỗi ngày đều có thể thủ ở bên cạnh ta.

Khoảnh khắc ta tỉnh lại đã nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn.

Đen kịt, trong đôi mắt phản chiếu bóng dáng của ta.

“Mặt ta sao lại có chút ướt?” Ta lau mặt nghi ngờ nhìn Lương Ngu Chi.

“Ta không biết.” Lương Ngu Chi một mặt vô tội.

Cửa phòng bị mạnh mẽ đẩy ra.

Một tiếng “Sư tôn tỉnh rồi vì sao không nói cho ta, tiện nhân.” như sấm rền giữa trời quang.

Ta nhíu mày.

Muốn xem là ai thô tục như vậy.

Đập vào mắt là một con hạc nhỏ màu đỏ rực rỡ hơn.

Bởi vì Thẩm Dữ Bạch rất chăm chỉ, cho nên đã chăm chỉ phi thăng rồi.

Thẩm Dữ Bạch vẫn không hợp với Lương Ngu Chi.

Hắn đi tới muốn khoác vai ta.

Ta vừa muốn đứng dậy.

Đột nhiên ngẩn người.

Mắt cá chân của ta bị khóa bằng xiềng xích.

Ta để tóc xõa kinh ngạc nhìn Thẩm Dữ Bạch và Lương Ngu Chi.

Môi mỏng của Lương Ngu Chi hơi cong lên, một tay nhẹ nhàng vòng lấy mái tóc của ta.

“Sư tôn, vậy bây giờ—— đệ tử mà người tự hào nhất là ai?”

“Tự nhiên là ta.”

Mắt cá chân của ta bị Thẩm Dữ Bạch nhẹ nhàng nắm lấy, xích sắt va chạm leng keng.

“Hai tên nghiệt súc.” Ta mắng.

“Các ngươi là một khóa ta dạy kém nhất.”

Thật tức giận, càng nghĩ càng tức.

– Hoàn –

Bình luận

Để lại bình luận