Chương 3

“Con là một đệ tử đặc biệt ưu tú, cho nên sư tôn đôi khi không phải là bỏ qua con, mà là con quá ưu tú, sư tôn yên tâm nhất, bớt lo nhất. Trong tất cả mọi người, con là người ưu tú nhất.”

Ta nói năng nhỏ nhẹ, Thẩm Dữ Bạch cuối cùng lộ ra vẻ mặt hài lòng.

“Sư tôn, trong lòng người, con luôn là người ưu tú nhất phải không?”

“Đó là đương nhiên.” Ta tùy tiện cho qua, lấy từ trong túi ra một viên đan dược đặt lên tay Thẩm Dữ Bạch.

Khi làm chủ nhiệm lớp, nhất định phải thường xuyên có một ít kẹo nhỏ, tùy tiện cho học sinh, để học sinh cảm thấy mình đối xử tốt với họ.

Khi làm thầy giáo, hoặc là có sức hấp dẫn về nhân cách, hoặc là có sức hấp dẫn về giảng dạy.

Học sinh thích mình thì mới học hành chăm chỉ môn của mình.

Thẩm Dữ Bạch nhận lấy đan dược. Giống như một con sóc nhỏ nhận lấy quả thông vào mùa đông, vô cùng kinh ngạc.

“Sư tôn, người chưa từng… đối với con… con…”

Ồ đúng rồi, nguyên chủ tính tình lạnh nhạt khắc nghiệt, đối với đệ tử đều bình thường.

Bởi vì Thẩm Dữ Bạch là con trai độc nhất của gia tộc tu tiên lớn Thẩm gia, cho nên nguyên chủ đối đãi với hắn cũng chỉ là làm bộ làm tịch.

Hiện tại vành tai Thẩm Dữ Bạch ửng đỏ, đôi mắt phượng lấp lánh.

Ta thừa thắng xông lên dặn dò hắn hai câu.

“Nhớ làm việc cho tốt.”

5

Sau khi trở về, Thẩm Dữ Bạch cuối cùng cũng làm việc cho ta rất tốt.
Hắn phụ trách quản lý tiến độ tu hành của các đệ tử, kịp thời báo cáo lại cho ta. Ngoài ra còn gánh vác việc quản lý tài chính của Kiếm Phong – nơi ta đang ở, thuộc Huyền Kiếm Tông.
Hắn luôn mang theo một chiếc bàn tính bên mình. Hễ xuất hiện ở Kiếm Phong, người ta lại thấy hắn với mái tóc buộc cao kiểu đuôi ngựa, dáng vẻ chăm chú bấm bàn tính lách cách.
Thế nhưng hắn không giỏi trong việc dẫn dắt đội ngũ, một mình loay hoay đến kiệt sức.
Ta cũng tranh thủ thời gian, quyết định tăng cường tu vi cho các đệ tử.
Không vì lý do gì khác – chỉ bởi trăm năm sau, Ma Giới sẽ xâm nhập Tiên Giới, và mục tiêu đầu tiên bị tàn sát chính là Huyền Kiếm Tông của chúng ta.
Nguyên nhân là do ma chủ hiện tại của Ma Giới chính là cha ruột của Lương Ngu Chi.
Cha hắn là người Ma Giới, mẹ hắn là người Tiên Giới. Hai người từng yêu nhau sống chết có nhau, cuối cùng lại vứt bỏ chính đứa con trai của mình.
Vì vậy, Lương Ngu Chi ban đầu được một gia đình nông dân nhận nuôi, sau đó lưu lạc đến dưới trướng của ta.
Mà cha ruột của hắn là kẻ thù dai, nhất định phải giết ta cho bằng được.
Huống chi, trước kia ta từng điên cuồng theo đuổi ông ta nhưng không thành, thậm chí còn bắt nạt cả mẹ ruột của Lương Ngu Chi.
Cho nên ta nhất định phải điên cuồng nâng cao tu vi trước khi ma chủ tới.
Để khích lệ các đệ tử khác trong tông môn, ta đặc biệt sử dụng Lưu Ảnh Châu ghi lại một đoạn hình ảnh. Nội dung chủ yếu là cảnh cướp bóc, giết chóc của đám lưu manh Ma Giới, nhằm cảnh tỉnh mọi người về sự tàn bạo và nguy hiểm của Ma Giới. Nếu không tu hành chăm chỉ, bọn họ rất có thể sẽ bị bắt làm lô đỉnh hoặc khôi lỗi.
Các đệ tử sau khi xem xong đều nghiêm túc hẳn lên, tinh thần tu luyện vì thế bùng cháy mạnh mẽ.
Để tăng hiệu quả tu luyện, ta quyết định áp dụng hình thức tu luyện theo nhóm.
Chia đệ tử theo thiên phú và tu vi thành các nhóm từ 2 đến 4 người, đứng đầu là những người có tu vi cao và thiên phú nổi bật. Mỗi tổ trưởng sẽ dẫn theo ba tu sĩ bình thường.
Hai mươi tám tu sĩ của Kiếm Phong nhanh chóng được chia thành bảy tổ.
Ta còn thiết lập hệ thống chấm điểm định lượng. Ví dụ: không mặc đồng phục của Kiếm Phong sẽ bị trừ 2 điểm; giết yêu thú và giao lại cho kho sẽ được cộng 4 điểm. Mỗi tháng đánh giá một lần, chọn ra nhóm xuất sắc nhất để khen thưởng – phần thưởng là được ta đích thân chỉ đạo.
Lương Ngu Chi là tổ trưởng. Thẩm Dữ Bạch cũng là tổ trưởng.
Không biết từ lúc nào, hai người họ như thể đã tìm thấy mục tiêu tu luyện, bắt đầu cạnh tranh quyết liệt.
Ta còn đặt ra giải thưởng “tiến bộ”. Hễ ai đột phá được một cảnh giới đều sẽ nhận được phần thưởng xứng đáng.
Vì vậy, tất cả đều điên cuồng tu luyện, tranh nhau tiêu diệt yêu thú để nhận thưởng.
Chẳng bao lâu, thực lực tổng thể của Kiếm Phong đã được nâng lên đáng kể.
Để đảm bảo thể chất và tinh thần cho toàn bộ Kiếm Phong, ta tổ chức một buổi họp thượng đỉnh theo chủ đề mỗi tuần.
Nội dung bao gồm: nghiêm cấm bạo lực trong tông môn, cấm yêu đương gây ảnh hưởng đến việc tu luyện, phòng tránh tẩu hỏa nhập ma, đảm bảo an toàn khi sử dụng đan dược, v.v.
6.

Để nam chủ không còn oán hận ta nữa, ta quyết định áp dụng chế độ trò chuyện định kỳ dành riêng cho đệ tử đặc biệt này — cứ mỗi ba tháng sẽ tiến hành một buổi nói chuyện và ghi chép lại thành sách, nộp vào hồ sơ lưu trữ của tông môn.
Hôm nay là buổi nói chuyện đầu tiên giữa chúng ta.
Vết thương do roi trên người Lương Ngu Chi đã lành hẳn.
Ta hỏi:
“Gần đây con có gặp trở ngại gì trong việc tu luyện không? Nếu có gì không hiểu, có thể hỏi tổ trưởng, hoặc đến tìm bản sư tôn.”
“Con không dám làm phiền sư tôn.” –Lương Ngu Chi cúi đầu, gương mặt hơi ửng đỏ.
“Sư tôn thích nhất là những đệ tử hay đặt câu hỏi.” Ta nói bằng giọng điệu ôn hòa.
Lương Ngu Chi ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rực: “Vậy tối nay con có thể đến tìm sư tôn xin chỉ điểm việc tu luyện không?”
“Dĩ nhiên là được.” – ta mỉm cười, đáp lại đầy thân thiện.
Ta lại hỏi: “Cuộc sống của con có gặp khó khăn gì không? Nếu có, con có thể xin trợ cấp dành cho đệ tử nghèo khó của tông môn.”

Ta biết những đệ tử xuất thân phàm nhân như Lương Ngu Chi vốn rất thiếu thốn, không có gia tộc hậu thuẫn.
Trong mắt hắn lóe lên vẻ cảm động, nhưng hắn vốn không giỏi biểu đạt cảm xúc.
Ta nhẹ gật đầu, như một lời động viên và ghi nhận.
“Một thời gian nữa, Kiếm Phong chúng ta sẽ tổ chức đại hội luyện đan theo nhóm. Đến lúc đó, con hãy cố gắng thể hiện thật tốt. Sư tôn rất xem trọng con.”
Sau buổi trò chuyện, ta bắt đầu ghi chép lại nội dung:
Ghi chép hỗ trợ của sư tôn:
Quan tâm đến đời sống của đệ tử, thông qua các hoạt động thực tiễn giúp đệ tử khám phá sở thích, bồi dưỡng thái độ sống tự tin và lạc quan. Trong học tập, kiên nhẫn hướng dẫn ngoài giờ, tích cực giải đáp khúc mắc, hỗ trợ đệ tử trưởng thành toàn diện.
Buổi trò chuyện này khiến cả hai chúng ta đều xúc động.
Lúc rời đi, ai nấy cũng cảm thấy hài lòng.
Trên gương mặt lạnh lùng thường ngày của Lương Ngu Chi, cuối cùng cũng hé ra một tia ấm áp.
Hắn nói:
“Sư tôn, trước đây là con đã hiểu lầm người. Không ngờ sư tôn luôn âm thầm quan tâm đến con… là con có tâm tư không tốt.”
“Không sao. Sao ta có thể giận con được? Trong mắt ta, con chỉ là một đứa trẻ thôi mà.” – ta dịu dàng nói, ánh mắt chan chứa từ ái nhìn nam chủ tương lai lẫm liệt bá khí.
“Đứa trẻ…”
Lương Ngu Chi thoáng sững người.
Ta tiện tay đưa cho hắn một bình đan dược.
“Vị đào núi, rất ngọt.” – ta mỉm cười nói.
Hắn nhận lấy bình đan, ánh mắt phức tạp.
“Con từ nhỏ đã bị người khác bắt nạt, hôm nay lại có thể làm một đứa trẻ nghịch ngợm bên cạnh sư tôn…”
Nam chủ mím môi, thất thần nhìn ta.
Một lúc lâu sau, hắn mới lên tiếng.

Bình luận

Để lại bình luận