Chương 1

Ta xuyên thành sư tôn phản diện chuyên ngược đãi nam chính.
Nam chính vừa mới bị ta đánh cho mấy chục roi.
May thay, kiếp trước ta từng là… chủ nhiệm lớp.
Ta khẽ chạm vào thân thể đầy vết roi của nam chính, nước mắt bất giác rơi xuống.
“Thật ra, con là đệ tử mà ta thương nhất.”
“Biết bao nhiêu đệ tử, vì sao ta chỉ quản con? Chẳng phải vì ta để tâm đến con hay sao?”
“Sư tôn đánh con là vì ai? Sư tôn hoàn toàn có thể mặc kệ con cơ mà.”
Sắc mặt của nam chính từ căm hận chuyển thành nghi hoặc.
Cuối cùng, hắn để lộ vẻ cảm kích.
Ta hài lòng rời khỏi thủy lao. Vừa bước ra ngoài, đã chạm mặt đại đệ tử – kẻ cũng là phản diện.
Hắn nhìn ta, đầy vẻ ghen tuông, nghiến răng hỏi:
“Sư tôn, chuyện này là sao?”
1

Ta là một chủ nhiệm lớp.
Buổi tối thức trắng đêm học online chuyên đề tâm lý học giáo dục, sáng hôm sau sáu giờ mười lại phải dậy chạy bộ cùng học sinh.
Mẹ nó, vậy mà ta… trực tiếp đột tử.
Lúc mở mắt ra lần nữa, ta đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết tu tiên — trở thành một sư tôn phản diện chuyên ngược đãi đệ tử.
Cuốn tiểu thuyết này chính là thứ ta lén đọc trong lúc hiệu trưởng đang họp, tranh thủ giết thời gian.
Lúc đó chỉ lướt qua cốt truyện cho vui, ai ngờ bây giờ lại xuyên thật vào đây.
Ta — nhân vật phản diện chính hiệu, là một sư tôn sống hơn ngàn năm, lạnh lùng, cố chấp.
Sở dĩ ta hận nam chính Lương Ngu Chi là vì… hắn là con trai của nam nhân mà nguyên chủ từng yêu nhưng không được đáp lại.
Oan nghiệt chưa?
Ta, với lòng ghen ghét mù quáng, cố tình nhận hắn làm đệ tử, rồi tra tấn đủ kiểu.
Lương Ngu Chi lớn lên trong sự đánh đập, mắng nhiếc, nhục nhã.
Sau này hắn rời tông môn rèn luyện, cơ duyên xảo hợp mà nhận được truyền thừa đại năng. Sau đó hắn tu luyện thành công, trở về báo thù, tự tay chém ta – kẻ đã hành hạ hắn năm xưa – thành xác không còn nguyên vẹn.
Mà khoảnh khắc ta xuyên qua… chính là lúc nam chính vừa bị ta quất mấy chục roi.
Tội danh là: trộm công pháp của tông môn và phản kháng người chấp pháp của tông môn.
Nguyên chủ đã chọn roi nặng nhất để đánh, gần như muốn đánh chết hắn.
Sau đó còn nhốt hắn vào thủy lao, không cho ai đưa thuốc, không cho ai quan tâm.
Là một giáo viên chính quy, ta không thể chấp nhận chuyện “vì yêu sinh hận” rồi trút giận lên học sinh. Quá vi phạm đạo đức nghề nghiệp!
Cũng vì không muốn sau này bị hắn chém thành… từng khúc, ta quyết định thay đổi kịch bản.
Việc đầu tiên — đi thăm nam chính.
Thủy lao rộng lớn, ẩm ướt, âm u, chỉ có tiếng nước tí tách nhỏ giọt từ trần đá lạnh buốt.
Nam chính khi trưởng thành trong truyện là một tu sĩ kiêu ngạo, bá đạo, không ai dám động tới.
Nhưng bây giờ… hắn vẫn chỉ là một thiếu niên.
Áo trắng đã nhuộm đỏ máu.
Hắn nằm sấp trên mặt đất, mặc cho từng giọt nước lạnh thấu xương rơi đều xuống lưng.
Như một con chó chết.
Chỉ có đôi mắt đen sâu thẳm đang dán chặt vào cây roi mà ta ném xuống đất.
Ta bước vào, hắn vẫn không quay đầu lại.
Có thể thấy, trong lòng hắn đã nảy sinh hận ý.

2

Hình tượng của ta vẫn là sư tôn cao lãnh.

Trong chốc lát không thể thay đổi quá nhanh, ta lạnh nhạt đặt đan dược trong tay trước mặt Lương Ngu Chi.

Lọ đan dược lăn hai vòng trên mặt đất, lăn đến trước tay Lương Ngu Chi.

Ánh mắt Lương Ngu Chi u ám, chỉ là ngón tay khẽ động.

“Lương Ngu Chi, con biết sai chưa?”

Lương Ngu Chi trầm mặc, cũng không đụng vào đan dược.

Ta không nói gì, lặng lẽ chờ đợi câu trả lời của hắn.

Hồi lâu sau, Lương Ngu Chi khàn giọng nói.

“Con muốn xuống núi, con vốn là một phàm nhân, con không tu tiên nữa.”

Lời của hắn giống như học sinh nói, con không đi học nữa.

Lời của Lương Ngu Chi còn chưa dứt lời, đã bị ta nghiêm khắc cắt ngang.

“Câm miệng! Con có biết sự khác biệt giữa tiên và phàm không? Phàm nhân chỉ có trăm năm tuổi thọ, tiên nhân lại có mấy trăm năm.”

Trước tiên nói cho hắn biết lợi ích của việc học.

“Con không tu tiên, con có thể làm gì đây? Chẳng lẽ trở về phàm thế đi trồng trọt chăn trâu sao!”

Lời ta vừa dứt, giọng Lương Ngu Chi lạnh lùng.

“Con muốn trở về trồng trọt chăn trâu, còn hơn là ở Huyền Kiếm Tông ngày ngày gánh nước quét dọn, còn bị người ta chế giễu nhục mạ.”

Làm thầy giáo nhất định phải tìm ra đột phá khẩu từ lời nói của học sinh, không thể tự mình nói nửa ngày, lại không đứng trên lập trường của học sinh.

Bình luận

Để lại bình luận